watch sexy videos at nza-vids!
Trang 8 - [ten]Tôi muốn em là của - Truyện tình yêu - SinhVienIT.Wap.Sh
Home >
Admin [On]
Đẳng cấp WapMaster Việt
gười hắn yêu. Cô ấy xinh đẹp và rực rỡ, tươi sáng. Cô ấy mãi mãi là một người không thể thay thế.
Cô ấy chết rồi.

- Nhi... đang làm gì đấy? - Hắn ta nhìn nó... bước vào căn phòng... ánh mắt dừng lại trước bức ảnh nó đang cầm.
Choang...
Tiếng vỡ xé lòng người. Xé tàn cả mảnh kí ức. Xé tàn cả nỗi hi vọng.
Khung ảnh vỡ tan nằm dưới đất.... Nó không cố ý...
- Xin... xin lỗi. - Nó ngước mắt lên nhìn hắn... còn hắn thì nhìn vào người con gái trong tấm ảnh...
Đôi mắt hắn buồn. Mái đầu hắn chênh chếch về phía trước. Đôi môi hắn bặm lại, vẻ như đang suy nghĩ.
Nó đứng dậy và ra ngoài. Khép lại cánh cửa sau lưng. Những mảnh vỡ kia sẽ chẳng bao giờ có thể ghép lại. Trái tim cũng vậy. Nó đã hiểu... và thể là nó bước đi...
- Nhi! Sao con ăn ít thế? - Mẹ hắn nhìn nó... hỏi han.
- À... không có gì đâu ạ - Nó cười cười, ra vẻ cắm cúi ăn, nó không muốn mình trở nên mất tự nhiên đến thế. Hắn đang nhìn nó, cái nhìn buồn lạ...
- Tùng... con cũng ăn đi chứ.
- Con đau bụng quá mẹ ạ... - Hắn nhăn nhó, hai tay ôm bụng xoa xoa... vẻ đau đớn lắm.
- Có... có sao không?Có đau lắm không? - Mẹ nó bất chợt quýnh cả lên... đôi mắt bà ươn ướt... Nó biết bà đang sợ hãi điều gì. Hắn cũng thế. Hắn cũng biết.
- Mọi người biết cả rồi phải không? - Hắn chợt nghiêm mặt... nhìn thẳng vào từng người, bàn ăn bỗng chốc trở nên yên ắng.
- Biết gì..? - Ba nó nhìn hắn... mặt tái đi. Chỉ có nó, ngồi yên và ngẫm nghĩ.
- Con bị HIV. - Thời gian như ngưng đọng lại, tiếng khóc của mẹ hắn chỉ như mảy may trong gió... Tai nó ù đi. Nó thực sự sợ hắn nói ra điều này. Kể cả nó đã được chuẩn bị sẵn về mặt tinh thần.
- Tùng... Tùng à... Con biết khi nào?
- Từ hôm con vào viện.
À! Thì ra là như thế. Đây là lí do mà Tú cũng biết Tùng bị bệnh. Trớ trêu thay...
- Con xinphép lên phòng. - Hắn bước đi... bátcơm còn dang dở, như thể chưa ai động vào vậy. Hắn bước đi. Tấm lưng to bản của hắn cô đơn và lạnhlùng. Hắn ta sẽ chết. Chết theo người con gái hắn yêu nhất. Mai! Mai! Phải rồi. Chúc hai người hạnh phúc.
Cuối cùng nó cũng hiểu.Nó chấp nhận. Rằng : nó mãi mãi chỉ là kẻ thứ 3, nó không thể chen chân vào họ, dù họ có cách hai hai bờ âm phủ.
- Nhi à! Đừng có buồn mà... - Vân đến bên nó, an ủi nó... nó càng cảm thấy mình đáng thương.
- Có buốn đầu. - Nó nhoẻn miệng cười. Nhưng nhạt nhẽo.
- Mà thằng Tùng khôngđi học nữa à? Hai tuần nay tao không thấy nó đi học. - Cái Vân nghiêng đầu, ẩn cặp kính dày vào vị trí.
- Ừhm... nghỉ rồi. - Nó thở dài, nhìn ra ngoài khoảng không xung quanh, cửa số... cái bàn... tất cả đều làm nó nhớ hắn. Hà!!... thì ra khi yêu người ta đau khổ đến vậy.....

....
Hắn nằm trên chiếc gường màu trắng... tay đầy những kim truyền. Đôi mắt hắn nhắm chặt. Cửa sổ mở toang... những tia nắng gay gắt chiếu xuống gường bệnh. Gió lùa. Rèm cửa bay phấp phới.

Nhưng đây chưa phải là kết thúc...
Mẹ hắn bước vào căn phòng màu trắng ấy... hai mắt bà quầng thâm, nước da trắng trẻo nay đã tái xạm đi cả...
- Tùng, con không sao chứ? - Mẹ hắn bước đến gần hắn, đôi bàn tay gầy gầy khẽ khàng vuốt những sợi tóc hạt dẻ... Thở dài.
- Con muốn đi rakhỏi đây. - Hắn bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, những chú chim non tíu tít hát trên bầu trời cao vời vợi, nắng lấp lánh len lỏi qua lùm cây xanh. Ôi! Than ôi! Hắn ta mãi mãi chẳng muốn ở trong cái nơi tù túngnày chút nào.
- Bao giờ con khỏi bệnh... gia đình chúng ta lại đi chơi nhé! - Mẹ hắn nói, nghẹn ngào.Hắn nhìn bà. Ánh nhìn lộ rõ lời ai oán, trách móc, từ nhỏ hắn đã phải sống một cách độc lập, chưa từng được ba mẹ dắt đi chơi công viên hay đi du lịch. Một cuộc sống khép kín trong bốn bức tường dày. Cho đến một ngày... gặp cô ấy.
Nhi.
Phải rồi...
Giờ này Nhi ở đâu?
Giờ này Nhi đang làm gì?
À... Thôi...
Quên Nhi đi... quên đi...
Đừng nghĩ đến nữa. Mày yêu Nhi chỉ toàn làm cô ấy đau khổ mà thôi. Mày đáng chết lắm. Mà cuối cùng mày cũng chết con gì. Chết đi. Mày là một thằng không đáng sống, Tùng ạ.

....

Mặt trời vẫn chói chang...

Nó bước trên con đường cái dài... dài mãi...
Thung lũng Vàng.
Bây giờ nó đã hiểu vì sao nơi đây được đặt tên là thung lũng Vàng. Màu vàng tươi dát tất thảy thung lũng... kể cả những cái cây xanh tốt cũng được bao trùm bởi màu vàng kì bí và kiêu sa. Nó cảm thấy bình yên.
Nó tiến lại gần gốc cây sà cừ... có tiếng khóc. Thằng con trai có màu tóc hạtdẻ, cao cao, khuôn mặt đẹp, nhưng nước mắt cứ thế không ngừng chảy xuống. Cậu ta đang nhìn nó.
- Tú....
Nó gọi tên cậu ấy. Cậu ta lau nước mắt.
-Sao thế? - Nó hỏi, ngồi cạnh cậu ta.
- Mi... Mi ... Tiểu Mi chết rồi... - Hàng ngàn tiếng xé vang lên trong tim mỗi người. Nó không biết Tiểu Mi là ai... nhưng nó khóc.
- Tại sao cô ấy chết?
- Cô ấy... cô ấy là người thực vật... cô ấy sống cũng như chết... nhưng gia đình đã sa sút, không thể tiếp tục điều trị nữa... Thế là họngắt ống truyền của cô ấy... Chính bọn khốn nạn ấy đã hại chết cô ấy.Lẽ ra, lẽ ra... cô ấy có thể tỉnh lại, cô ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp. Cô ấy có thể tỉnh lại, tôi biết, tôi biết mà...
Tú nói, đứt coãng... Hắn tưởng như có cái gì chèn chẹn nơi cổ... Trái tim như bị ai vò nát, băm vằm thành trăm mảnh.

Người đã chết. Trái tim đã ngừng đập. Nhưng nỗi đau là còn mãi, nước mắt vẫn sẽ cứ rơi hoài. Chết? Liệu ấy có phải là cách giải thoát? Liệu người chết có thể mỉm cười ở bên kia thế giới hay tiếc nuối cuộc sống trần gian...

- Tùngthế nào rồi hả Nhi? - Tú nghiêng đầu, hỏi nó, nhìn thẳng vào mắt nó như thể cảnh báo rằng : Tôi chỉ muốn nghe sự thực, đừng có nói dối tôi.
- chuyển sang giai đoạn AIDS rồi. - Nó nói, thấy mình quặn thắt. Khó thở quá.
- Có nghĩa là... cậu ta sắp...
- Phải. Chết. Chết theo người con gái cậu ấy yêu nhất.
- Đừng nói như thế. Hắn ta yêu Nhi hơn cả mà. - Tú lại nhìn nó...
- Không đâu. Cậuấy không hề yêu tôi. Tôi chỉ là một vật thay thế mà thôi. - Nước mắt chảy từ khóe mắt... đến nỗi nó thấytất thảy cảnh xung quanh đều nhòe đi... Không tìm thấy con đường để trở về.
- Không phải như vậy đâu....
- Là như vậy mà... - Nó thở hắt ra, nhìn xa xăm.
- Không. Hắn ta thực sự yêu cô... Chẳng qua vì bệnh tình vậynên mới... Hắn ta là một con người đáng thương...
Nó cười. Nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng dưới nắng mai... Ánh mắt trời chiếu xuống mắt nó, nó không cảm thấy ánh sáng cháy bỏng ấy... vì nước mắt nó cứ thế rơi. Nó đan chặt hai tay vào nhau, đôi môi bặm lại, vẻ như đang suy nghĩ gì khó khăn lắm.
- Tôi phải vào bệnh viện.- Nhi nhìn Tú, hắn ta có đôi mắt buồn... Tình yêu hắn dành cho Tiểu Mi nhiều bao nhiêu, nỗi đau trong lòng hắn lúc này càng nhiều bấy nhiêu.
- Uhm. Đi đi.
Nó cứ thế chạy nhanh trên con đường cái. Mặc cho đôi chân đau nhói. Tóc nó bị gió thổi bay. Cứ thế... cứ thế, nó chạy ngược chiều gió, tìm về conđường của mình. Đây rồi. Ánh sáng của nó đây rồi.... lối thoát của nó đây rồi.
Thở dốc.
Ánh đèn đỏ hiu hắt chiếudọi khắp căn phòng.
Bíp bíp....
Tiếng máy huyết áp đầu giường bệnh cứ kêu lên đầy mỏi mệt.
- Nhi???
- Uhm.
- T... Tùng muốn... đến thung lũng... - Hắn thở hổn hển... cơn đau trong ngực quặn thắt.
- Sáng mai, chúng ta sẽ đến đó. Được không? - Nó ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn hắn. Nó tưởng mình sẽ khóc. Nhưng không, nó không khóc, nó vẫn mỉm cười với hắn.
- Nhi... có nhớ lúc nhỏ không?
- Có chứ... sao lại không nhớ.
- Nhớ lúc mà Nhi ngã không? Lúc ấy nhìn Nhi tội nghiệp lắm... cứ khóc hoài. Mà Tùng ghét Nhi khóc lắm chứ... nhưng công nhận hồi đó Nhi rất dễ thương, luôn thích nắm tay Tùn
<<1 ... 678
Keywords
Cùng Chuyên Mục:
›› Tôi muốn em là của tôi!
• 2013-07-21 / 05:43:12
›› Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay
• 2013-07-21 / 05:37:32
›› Yêu người bằng tuổi
• 2013-07-21 / 05:35:31
›› Câu chuyện cô bé 16 tuổi làm cảm động cả trời đất
• 2013-07-21 / 05:32:55
›› CÁI GIÁ CỦA SỰ THEO ĐUỔI
• 2013-07-21 / 05:30:50
›› Truyện dành cho những trái tim FA
• 2013-07-21 / 05:27:54
›› Em bo tôi cặp với đại gia
• 2013-07-21 / 05:15:18
›› Yêu em từ khi nào
• 2013-07-21 / 05:09:59
›› Cô gái lúc nửa đêm
• 2013-07-21 / 05:04:38
›› Ngày kia mình hãng chia tay được không anh
• 2013-07-21 / 04:55:42
12»