t làm gì,thật buồn cười một thằng cao ngạo ,cái gì cũng cho mình là nhất như tôi mà cũng có ngày cảm thấy bất lực như thế này.Tôi ko muốn quên đi nhỏ ấy nhưng mà tôi ko thay thế được anh ta,tôi thật sự muốn nhìn thấy My cười,thật sự muốn nhỏ ấy sẽ chẳng bao giờ buồn nữa.Tôi biết làm sao bây giờ?
-Duy!anh lại tưởng ai.-Huy nhìn hắn cười.
-Tôi..tôi để tôi đưa hai người về.
Hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của con bé,
-My đừng trách bố,thật ra tôi chỉ là con của mẹ tôi thôi.
Nó ngạc nhiên:
-Cậu nói sao,cậu..
-Phải tôi ko phải con của bố My.
-Tôi xin lỗi,
Duy nhìn nó cười buồn:
-Ko sao,bố trông lúc nào cũng rất buồn,ông ấy cứ lao vào công việc như người sống ko hồn vậy,bố quả thực rất đáng thương nên My hãy tha thứ cho ông ấy được ko?
Nó thở dài:
-Ngày xưa bố tôi rất vui vẻ,suốt ngày cười lúc nào bố cũng làm cho tôi cười được.Mà thôi ko nói nữa tôi hok muốn nghĩ nữa đâu,tôi về đây!
-Để tôi đưa hai người về.
-Ko cần đâu,chúng tôi tự về được.
Cho dù ngày hôm nay có bất hạnh và đau buồn thế nào thì tôi tin hạnh phúc vẫn sẽ chờ đợi ở phía cuối con đường mà thôi!
Ping pong..
Cô Trân vội vã ra mở cửa,hum nay là chủ nhật mà ai đến sớm dữ zaay.
-Anh Hưng!cô ngạc nhiên
-Chào cô!
-Anh vào nhà đi!
Cô tươi cười:
-Anh thay đổi nhiều quá!xém chút em ko nhận ra,anh vẫn khỏe chứ?
-Cảm ơn cô tôi vẫn khỏe.Tôi thật sự ko biết nói gì để cảm ơn gia đình cô đã chăm sóc cháu My giúp tôi,
-Em có nghe cháu Huy nói lại việc hôm qua rồi,nhưng sao anh lại nói thế dù gì My nó cũng là con chị kết nghĩa của em,với lại gia đình em may mắn mới được nuôi cháu ấy chứ con bé dễ thương lắm.
-Cô chú thật tốt quá..
Chú Hoàng nhìn cô Trân rồi cất giọng buồn buồn:
-Nếu được anh có thể cho con bé ở lại với gia đình tôi một thời gian nữa ko,tôi nghĩ là giờ con bé vẫn chưa sẵn sàng với lại gia đình tôi coi cháu như con nên là...
-Tôi hiểu rồi,tôi sẽ ko ép con bé đâu bao giờ nó muốn về với tôi thì tôi mới đón cháu đi cô chú cứ yên tâm.
-Cảm ơn anh!
Cô Trân mừng ra mặt:
-Thôi anh ngồi đây để em bảo Huy nó gọi con bé xuống.
Huy lôi nó ra khỏi đống chăn,hum nay là chủ nhật mừ:
-Đi xuống dưới nhà đi,bố em đang ở đấy.
Nó xụ mặt xuống:
-Em hok muốn xuống đâu,em chẳng biết phải làm thế nào cả.
-Sao em cứ phải suy nghĩ phức tạp mọi chuyện lên thế nhỉ,thích thì bảo là thích ko thì bảo là ko,anh hỏi em em có muốn bố em quay về ko?
-Có chứ!
-Thế em có muốn gặp bố em hok?
-Cũng có luôn,
-Thế thôi,em còn gì phải suy nghĩ nữa nào,đi xuống đi!
-Nhưng mà em....Hay anh đi cùng em
Huy véo má nó:
-Bà phiền phức quá bà ạ,thôi đi đi!
Hai bố con nó đi bộ hết con đường này đến con đường nọ,nó chỉ lặng im chẳng nói câu nào vì đơn giản nó hok biêts phải nói gì cả.
-Con sống có tốt ko?
-Có ạ,gia đình anh Huy rất tốt với con.
-Thế thì bố yên tâm rồi!
-Còn bố thì sao?
Ông Hưng thở dài:
-Cuộc sống của bố chỉ có công việc thôi,Con ..con ghét bố thật hả?
Nó trả lời thản nhiên:
-Con ko biết.
-Bố biết bố ko tốt nhưng mà khi bố quay về thì con đã đi theo gia đình cô Trân nên bố ko tìm được.
-Nếu đã biết ko tìm lại được nữa sao bố còn bỏ đi.
Ông biết nó chỉ ko muốn tha thứ vì ông đã ***** con nó mà thôi.
-Bố đã sai rồi,tất cả là tại bố,tại bố mà mẹ con phải đau khổ cũng tại bố mà khiến con phải chịu bất hạnh thế này,bố biết bố có làm gì cũng ko chuộc lại được lỗi lầm của mình nhưng bố chỉ xin con để bố được chăm sóc con được ko?
Ngay lúc này nó chỉ muốn quên đi tất cả để tha thứ,nhưng nó lại ko thể nói được:
-Để cho con suy nghĩ được ko bố?
-Ừ,con đừng buồn nữa nhá,bố chỉ muốn nhìn con cười thôi con gái bố cười lúc nào cũng rất xinh.
Nhìn đôi mắt hạnh phúc của bố ,nó đang tự hỏi mình liệu nó có quá đáng ko?Ước gì mọi chuyện đừnh xảy ra,ước gì tất cả chỉ là một cơn ác mộng lúc tỉnh dậy nó vẫn là con bé 6 tuồi,mẹ vẫn sẽ làm bữa sáng cho cả nhà còn bố sẽ làm trâu cho nó cưỡi,rồi cả nhà sẽ lại cùng nhau cười vui vẻ.
-Con có sao ko?con lại khóc rồi!
-Con ko sao!
-Đợi bố ở đây một tí.
Một lát sau ông quay về với que kem chuối trên tay.,ông tươi cười đưa cho nó:
-Con ăn đi!ngày bé mỗi lần con khóc chỉ cần mua kem chuối cho là con sẽ nín ngay,con còn thích ăn nữa ko?
Nó cầm lấy que kem,đã mười năm rồi nó chưa từng ăn vì mỗi lần nghĩ đến kem chuối nó lại thấy buồn.
-Con ko ăn đã mười năm rồi,nhưng con vẫn chưa quên vị đâu.Con còn nhớ con rất thích làm nũng chỉ để bố mua kem cho con,sau đó bố sẽ cho con ngồi lên vai vừa đi vừa ăn.
-Bố xin lỗi!
Nó khoác tay ông cười tinh nghịc:
-Sao bố cứ xin lỗi con hoài vậy,con muốn đi công viên ,đi thôi bố!
Hai bố con nó đi chơi đến tận chiều tối,ông Hưng cười hạnh phúc:
-Nhanh thật trời tối mất rồi,bố đưa con về nhé!
-Vâng!
Ánh điện cao áp đã trải khắp con đường,nó liếc nhìn gương mặt của bố ,quả thật khác xưa chỉ có ánh mắt biết cười là ko thay đổi.Có một điều nó rất thắc mắc,tại sao bố lại ra đi,tại sao mẹ nó lại ôm nó khóc và bảo rằng"mẹ mất tất cả rồi con ơi,mẹ chỉ còn có con nữa thôi"
Nó đứng lại,nhìn vào đôi mắt biết cười của bố khẽ nói:
-Tại sao bố lại bỏ đi?
Ông Hưng giật mình:-Con hỏi sao?
-Con muốn biết lí do tại sao bố lại đi,ko phải bố đi công tác đúng ko?
-Vì bố là một người chồng tồi!
-Ko đúng,bố rất tốt bố ko phải là người chồng tồi.Tại sao hả bố?
Ông đau đớn nhớ lại sai lầm của mình:
-Con nghĩ thế thật sao,chỉ vì bố hồ đồ,vì sự ghen tuông vớ vẩn của bố mà..
Nó kinh ngạc,giờ thì nó đã hiểu tại sao mẹ lại nói vậy:
-CÁI GÌ! ghen?bố nghĩ mẹ xấu xa vậy ư,tại sao bố lại nghĩ mẹ như thế,bố có biết mẹ đã buồn thế nào ko,bố ác lắm.
-Bố..
-Được rồi,con ko muốn nghe nữa,con sẽ tự về.
-My ah!
Nó lao qua đường,chợt một ánh sáng chói mắt,tất cả chỉ có vài giây.
Nó cảm nhận được nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn khi chạm xuống nền đường.
Nó chợt nghĩ về mẹ,về bố và cả về anh Huy nữa-những người nó thương yêu nhất trên đời này.Nó nghe thấy tiếng bố nó kêu thất thanh.
-KHÔNG!CON ƠI!
Bố nó ôm nó vào lòng-vị mặn của nước mắt.
-Đừng làm bố sợ con ơi,ai cứu con tôi với!
Nó khẽ cười,lắp bắp:
-Con..ko ghét bố đâu..con yêu.bố lắm!
Rồi tất cả xung quanh nó là một màn đêm thăm thẳm....
Trong cơn hôn mê,nó thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng đầy hoa đẹp tuyệt vời,cả không gian như một tấm thảm màu sắc dệt từ bao nhiêu là loại hoa,có cả tiếng chim hót và những dòng suối chảy róc rách nữa,xung quanh những đám mây trắng xốp đang lững lờ trôi,đẹp đến nỗi nó nghĩ rằng mình đang ở một chốn thần tiên nào đó.
Nhưng thật lạ là tất cả mọi thứ đều có một vẻ lung linh,huyền ảo rất kì lạ,tạo cho người ta một cảm giác như đang đi giữa một màn sương mờ vậy.Nó ngơ ngác:"Đây là đâu mà đẹp dữ zaay".Nó thích thú chạy nhảy tung tăng qua hết chỗ này đến chỗ khác,nó